Và khi đứng trước một phiên toà xử tôi về tội giết người dã man, tôi sẽ nói những kẻ bị tôi giết, chúng không phải là người. Tôi chẳng biết nghĩ đến ai… Không phải cái nhẹ bẫng bản chất của tờ giấy.
Từ chỗ bị cưa cụt, nảy lên những mầm xanh bụ bẫm và nõn nà. Trông cũng đèm đẹp, chả bực gì. Suốt từ nãy, băn khoăn làm cái thá gì.
Nó vừa là lí do biện minh cho thú tính, vừa là món thuốc phiện lờ đờ để mị dân, đưa họ đến những tư tưởng chẳng vì một cái gì cả. Đó là thế giới quan, là nhận thức của phần đông thế hệ đi trước và cả thế hệ của tôi. Kẻ đang viết cũng có thể là một quân cờ thí trong đời sống.
Đừng xót thương vì bà già nhặt rác mà hãy thương nếu biết bà ấy nhặt rác về bán nuôi lũ cháu nheo nhóc có thằng bố nghiện ngập vào tù và bà mẹ trốn đi tìm một chân trời khác. Thế mà rồi cũng ngủ được. Tôi khóc cho chúng không vì thương hại mà vì nỗi cô đơn ấy không phải nỗi cô đơn bây giờ của tôi nhưng tôi cũng đã từng đi xuyên qua.
Cổ họng hơi nghẹn và lồng ngực hơi rỗng. Luôn giúp đỡ bằng cách đánh lừa bạn. Với cái nhìn ấy, sống trong nhà, nó cũng bất mãn chẳng kém gì tôi hồi bằng tuổi nó.
Như thể kéo một con vích lên bờ. Nhưng những con người như vậy lại không trải qua những gì tôi đã trải qua, sàng lọc những gì tôi đã sàng lọc. Có lẽ tôi sẽ kiếm chút gì ăn.
Nếu ông sợ cái xã hội này lên án, tôi sẽ thu xếp cho ông đến một nơi hoàn toàn mới lạ. Bác hát đến lần thứ tư hay thứ năm gì đó thì bạn dặt dẹo dậy đi vào nhà vệ sinh. Bạn đã thực sự dấn thân rồi.
Tính ra nếu mua vé tháng hoặc vé năm thì trung bình 30. Tôi không chấp nhận một cuộc sống nghèo khó với những năng lực mà tôi tin là mình có. Có lần thủa bé, bực thằng em, bạn cầm cái vợt bóng bàn bằng gỗ, giáng thẳng cái sống vợt vào đầu nó.
Một bữa cơm tối, bố mẹ cãi nhau, bố đập tan mâm cơm. Ta thấy đã đủ ớn rồi. Có lẽ ở trong ngành và làm việc nghiêm túc mới cảm thấy sự vất vả của việc trực chiến 100%.
Sự đố kị lộ liễu này thực ra dễ là biểu hiện của vô đạo đức và bất hiện sinh. Cây ở mỗi phố đều đẹp một kiểu. Tôi không có nghị lực.