Rồi bạn sợ phải đến khi chỉ ngồi im lặng, chẳng biết nói gì, chẳng nghe rõ bà nói gì, thi thoảng bà còn khóc. Đời sống luôn cần những sự dung hòa. Phù! Chị đã mổ xong, còn yếu nhưng có vẻ ổn rồi.
Tôi như một con thú bị bầy đàn xua đuổi vì không ăn thịt. Và với tình yêu ấy, họ không thôi mong mỏi lan rộng sự tươi mát của mạch nước ra khắp thế gian. Ngồi im, chép bài, ra chơi thì vẽ hoặc đọc truyện.
Và ánh mắt họ chĩa vào ta lúc ta không để ý, để phân loại người. Sắp tới sẽ có một số thay đổi về lịch trình sinh hoạt để cứu vãn sức khỏe. Trí nhớ của con người không dành để quan tâm được đến tuốt tuồn tuột mà để biết lưu lại cái mình cần.
Cố tiếp thu để làm tốt hơn. Thế mà, khi không có quyền được lao động theo sở thích, để không hoang tưởng bởi sức hấp dẫn có thể gây nghiện ngập, để không quá xa cách đồng loại; đôi lúc bạn phải cấm cửa, hắt hủi trí tưởng tượng. Bà già hình như chột mắt, cử chỉ có vẻ khỏe mạnh và bất cần.
Cái câu ấy bật ra trong đầu khi tôi đã rời chỗ cô ta chừng 200 mét tính theo đường chim bay. Nhưng thực ra, dù đứng ở phương diện nào mà nâng nó lên thành tầm cao thì cũng là nghệ thuật. Khi mồ hôi khô lại, khi bạn dựng chân chống xe và đặt chân xuống mặt đất là lúc chúng nhói lên.
Một hôm, cô lớp trưởng thông minh và năng động và cao lớn (luôn xếp thứ nhất, trên tôi một hoặc hai bậc, trong các kỳ thi học sinh giỏi tiếng Anh của trường) hỏi tôi: Sao ấy buồn thế? Tôi đáp: Buồn ngủ. Mới gặp một vài lần thì biết qué gì. Có điều, bạn chưa tìm được một thị trường hoặc chưa chuẩn bị tinh thần thật tốt cho việc kinh doanh chúng.
Như một sự bổ trợ, cân bằng, phong phú tất yếu. Là những nguyên cớ để bạn tha thứ, tha thứ mãi mãi. Bằng những nấc thang nhận thức mà bạn mày mò.
Tôi 21 tuổi, chưa hy sinh được mấy tí, chưa cống hiến được mấy tí. Nhưng cũng như ta, không thỏa mãn lắm. Bác ta cũng sẽ trắng bệch, hoảng loạn theo.
Tôi thì thế nào cũng được, khi khoẻ. Tôi từng tự hỏi sao công bố cả năm trời mà chúng không đem lại cho tôi một xu nhuận bút, một sự khuyến khích từ những người có chức năng hay một lời mời cộng tác. Ở Tây hay ở Ta đều thế cả.
Nơi mà thường xuất hiện những cái mồm của các nhân vật trong phim hình sự đang chiếu. Chị út là người bạn học lớp một với tôi. Bác không hài lòng một tí nào.