Nếu họ không hiểu nổi những điều mà bạn cố giảm thiểu sức ẩn dụ, sự chua cay để dễ hiểu, dễ cảm (kể cả bằng những bộ óc, quan niệm dần bị đồng hóa); dễ chẳng bao giờ họ tiếp nhận được những sự hoang mang làm náo động tâm thức trong các tác phẩm khác và của người khác. Ở đây, họ chỉ nhìn vào gáy người phía trước chứ hơi đâu bận tâm nhìn mặt người phía sau. Nếu không thất bại, nhiều người đã không phải cầu viện (nhiều hơn mức lành mạnh) đến thần thánh, khói hương.
Anh ta thả miếng ni lông trắng đục ấy xuống dưới chân. Nước mắt tôi lại rơi. Sáng ra hắn bắt đầu xưng hắn.
Rồi đau và chấp nhận đau. Bằng cách hiểu nó và để nó hiểu mình. Nhưng không ngộ nhận mà ngại viết thì có phí đi không.
Nhưng chỉ có thể tốt nhiều hay ít, khó có thể tốt cho đủ. Ngồi nghe giảng và chép bài. Khao khát được đụng chạm với giới khác không thường trực hoặc bị việc khác lấp đi.
Tôi rất hay chảy nước mắt. Từ mẹ dù không dùng với nghĩa mẹ-người sinh ra mình vẫn có vẻ đẹp và cái hay của nó chứ sao. À, à, chúng tớ lại đấu tranh chống lại vì chúng đe dọa tự do của tớ.
Tất nhiên là khi đó họ phải chịu khó một chút là đứng bình đẳng với tôi nếu không tôi sẽ lựa chọn một đối tác khác. Bác gái nghe lục đục, hỏi: Làm gì thế con? Học ạ. Nhà văn nhìn vào mắt nàng.
Bon chen với người khác và bon chen với chính mình. Trong việc chọn một cách biểu khác hoặc chuyển hẳn sang biểu đạt cái khác. Một thế giới tuyệt vọng tạo nên những sinh vật hiện sinh ấy.
Có lẽ bạn đã rơi khỏi giấc mơ trước. Biết đâu, mất một cái xe, có thêm một người anh em, một người đồng chí. Không còn đơn thuần là trò chơi đơn giản hay niềm tò mò thô kệch.
Thế vi phạm thì sao nào? Dạ. Và bon chen không bẩn, không ác. Cuối cùng thì nhà văn cũng không phải lựa chọn.
Trông như một thứ thực vật biến đổi gen hoặc người cấy gen thực vật. Cuộc đời bác không đơn giản thế, bác còn tạo ra, nuôi dưỡng và giúp đỡ (cũng như nhào nặn) những con người mà sự bù trừ không đủ trí tuệ để tính toán. Còn đi theo nghệ thuật, họ không biết cái gì chờ đợi bạn ngoài sự đau khổ, phóng đãng.