Hai cặp mắt lờ đờ của hai con lạc đà bỗng nhiên mở to và sáng lên qua giọng hét của tôi. – Arkad nói ở lớp học vào ngày thứ sáu. Người nào có thể kể tiếp cho chúng tôi nghe về sự may mắn của mình không?
- Đúng thế! – Mathon nói tiếp. Nghe đến đây, ông Arkad không nhịn được nên đã cười lớn. - Cầu cho các thần thánh luôn hết lòng phù hộ anh, anh bạn thương mến ơi.
Tuy nhiên, Dabasir biết rõ những gì Tarkad đang nghĩ trong đầu. Nhưng nếu trật, thì hẳn nhiên chúng ta thua đứt. - Ông cháu vẫn thường nói về ông, nhưng không bao giờ hé lộ điều này.
– Trong suốt cuộc đời, tôi đã từng chứng kiến rất nhiều người theo đuổi chí hướng riêng của họ trong các lĩnh vực như kinh doanh thương mại, khoa học, nghệ thuật; và không ít người trong số đó đã đạt được thành công. Tuy nhiên, đã nhiều thế kỷ trôi qua, những người dân du mục, những nhà lữ hành đi ngang qua vùng đất này vẫn không thấy điều gì khác lạ và cũng không biết rằng, bên dưới vùng đất này đang che giấu những dấu tích của một thời đại huy hoàng. Nếu không, cậu sẽ bị bán vào làm nô lệ xây tường thành.
- Vậy thì hãy tìm cơ hội chứng tỏ bản lĩnh của mình đi. Từ đó, mỗi lần nhận tiền công, tôi đều chừa lại một phần mười và cất riêng vào một nơi. Theo số liệu được ghi lại, chúng cao khoảng 48 mét, tương đương với chiều cao của một tòa nhà gồm 15 tầng ngày nay.
Do đó, ông ta đã đặt cược một món tiền lớn cho bất cứ ai có ngựa chạy nhanh hơn con ngựa của mình. Trước khi cho bất cứ ai vay mượn tài sản của mình, bạn phải chắc chắn rằng người đó có khả năng hoàn trả lại. Như tôi đã nói, tôi chỉ truyền lại cho các bạn những cách thức đã giúp tôi làm giàu, và đây là cách tôi bắt đầu làm giàu cho chính bản thân mình.
- Lẽ nào anh không rút ra được bài học gì sao? Thật ra, điều này cũng đơn giản thôi, chính là: "Nếu anh muốn giúp bạn bè của mình, thì phải sao để gánh nặng không chuyển từ bạn bè sang cho chính bản thân anh". - Một chàng trai lên tiếng. - Người kia có vóc dáng đẹp đấy chứ? Người dẫn đầu cả đoàn đó! – Kobbi chỉ vào người không mang vác gì cả, tay cầm chuông đi trước đoàn người, thỉnh thoảng lại gióng lên âm thanh cảnh báo khách bộ hành dẹp lối cho đoàn nô lệ đi qua.
Ở đây, tôi muốn nhấn mạnh rằng việc giàu có của một người không chỉ căn cứ vào những đồng tiền nằm trong túi của anh ta, mà điều cần lưu ý hơn chính là số tiền thu nhập hàng năm của người đó. Vì vậy, con quyết định đầu tư toàn bộ số tiền tiết kiệm của mình vào đó. - Món quà của nhà vua ư? Nhà vua đã tặng cho anh món quà và điều đó khiến anh bối rối ư? Loại quà tặng gì thế hỡi anh Rodan?
Tôi vẫn có một số hạn chế mà tiền bạc không thể giúp được, chẳng hạn như thời gian, sức lực, tuổi trẻ, thậm chí một số món ăn, thú vui mà tôi rất thích, giờ đây tôi cũng không thể hưởng thụ được nữa. Trong tình cảnh này, tôi có đủ dũng khí để thoát khỏi số phận nô lệ không? Phải chăng bà Sira đã nói về tôi rất đúng – tôi là một kẻ hèn nhát, một kẻ có linh hồn nô lệ. - Chẳng lẽ mình đã sai khi chọn lối thoát này? Chẳng lẽ mình đúng là một kẻ hèn nhát, một con người có linh hồn của một kẻ nô lệ ư? – Nghĩ đến đây, bỗng nhiên đầu óc của tôi bỗng trở nên tỉnh táo hơn.
Nhờ cha trao cho con một mảnh đất sét trên đó khắc năm quy luật của vàng mà giờ đây con có được như ngày hôm nay. Kể từ đó, con được công một thành viên của nhóm người luôn thực hiện những cuộc kinh doanh mạo hiểm một cách thận trọng ấy. Bansir - người đóng xe ngựa ở thành Babylon – đang hết sức chán nản.