Bác trai thì có hội cựu chiến binh và những bài tập tự chăm sóc sức khoẻ của mình. Một khuôn mặt khá dễ mến và có vẻ quen thân từ trước. Hoặc là họ sẽ thấy chẳng còn hy vọng gì ở bạn nữa (với những hiểu biết của bạn về hiểu biết của họ, bạn không tin họ có cảm giác đó nhưng cứ chuẩn bị sẵn tinh thần cho giả thuyết ấy đi).
Cũng chả phải nói ai cũng vứt một tí như thế thì xã hội này ra gì. Nhờ bác nhắc thế, cái đầu óc miên man của cháu nó mới không đi đến một thực tế quá xa vời thực tế bây giờ, không quên những người thân. Hồi lâu, nàng bảo: Anh có chuyện buồn gì thế?.
Nó dường như là phản ứng của sự sở hữu đạo đức và sáng tạo. Xét cho cùng thì bác gái không phải một thiên tài về lãnh đạo. Và cả những điều bạn đang viết này cũng chẳng làm hao hụt hết sự cao thượng cũng như khiêm tốn của bạn.
Mấy người trước mặt bọn tớ đứng vì những người trước họ cũng đứng cả lên. Rồi đến nằm bên nàng. Tôi yêu cầu vụ xét xử tôi được truyền hình trực tiếp, được diễn ra trước con mắt của báo chí, dư luận quốc tế.
Ta mới chỉ đi được vài bước với khối xiềng xích và quả tạ đeo ở chân. Tất cả mãi mãi là tất cả. Ông anh nhảy xuống bể lạnh, tôi thò chân xuống, ông anh bảo lạnh đấy, tôi liền sang bể nóng.
Cái xương sống đèn, mà nếu trông cái chụp đèn như một cái đầu búi tó thì nó là phần từ cổ xuống hông, được làm bằng nhựa mềm để chỉnh cái đèn gù hoặc gù hơn nữa. Có thể nó chưa đủ để xoa dịu nỗi cô đơn khủng khiếp của những người gọi là cao thủ hiện sinh (thường là những tài năng lớn). Nhưng khi ở bên em, anh chỉ còn là một chàng trai với dòng máu nóng trong tim.
Không quá kiêu hãnh mà cũng không chìm sâu vào mặc cảm. Nhưng sau nhiều lần phân vân, khổ sở trước những sợi dây hiếu thuận, những miếng đòn tâm lí, lần này tôi cho mình thản. Bạn giật tung hết dây nhợ, mặc kệ máu tứa ra.
Dù tôi sẽ dạy dỗ nó tốt hơn và đem lại cho nó nhiều hạnh phúc hơn. Hãy coi đó là một vụ tự sát và ông được lên thiên đàng. Để chỉ ra chúng ta đều khổ.
Giả dụ được cá to ta thả hay ta rán đây? Thế nào là cá to? Ta không biết. Đã nhủ viết lại sẽ nhạt đi nhưng dù sao thì cũng nên viết. Nhưng rất tiếc, tôi lại là một thiên tài.
Và dù thế nào, nó vẫn toát ra sự vô thức trong hoạt động viết có ý thức. Chim vẫn hót, một số có lẽ ngủ trưa. Và có thể, tôi là người mà bạn được thuê để khóa mõm.