Có nỗi gì lo lắng thì người cầu Chúa. Nói tới thuốc hút, tôi lại nhớ tới một nhà sản xuất thuốc nổi danh nhất thế giới, mới chết vì bịnh đau tim trong khi ông ta đi nghỉ vài ngày giữa một khu rừng ở Canada. Nếu chưa bao giờ bạn làm được ly nước ngon lành bằng trái chanh số phận đã mang lại, thì bạn cũng thử xem nào? Bạn hãy cố gắng, vì rủi có thua, bạn cũng chẳng mất gì, nhưng nếu được thì bạn sẽ vô cùng hạnh phúc.
Đêm ấy tôi không thèm uống sữa nóng trừ bữa nữa. Tụng niệm tức là cầu ở Thượng Đế nguồn khí lực vô biên để tăng khí lực của ta. Tuy nhiên, bạn có thể khinh lời huấn hỗ của các bậc giáo chủ.
Sáng hôm sau, tôi nóng nảy mong tới giờ các khách hàng mở cửa. Khi binh sĩ ở mặt trận về, tinh thần hoảng loạn đến nỗi thành bệnh thì các bác sĩ ra phương thuốc: "Đừng cho họ ngồi không". Càng cận ngày, tôi càng đau đớn cho thân phận.
Cứ theo đà đó, tim bạn làm một công việc kinh khủng như vậy trong năm, sáu, chín mươi năm cũng có khi. Tôi rất sợ hãi khi bị bạn bắt lên diễn đàn. Ông gởi đơn xin việc, nhưng tới đâu người ta đều trả lời rằng, trong thời kỳ chiến tranh, người ta không thể thu nhận một thư tín viên ngoại quốc, tuy nhiên họ cũng ghi tên và sẽ gọi đến ông, nếu cần.
Phải nói tôi đã tiến tới một quan mới mẻ về tôn giáo. Chúng tôi phải ăn món rẻ tiền trong những hàng cơm bình dân. Bà bèn hỏi người chủ có muốn mua bánh của bà làm không.
Sẽ tất tươi tỉnh, ăn mặc chỉnh tề, nói nhỏ nhẹ, cử chỉ nhã nhặn, rộng rãi lời khen mà không cần chỉ trích ai hoặc chê bai cái gì hết mà cũng không rán sửa lỗi hoặc cải thiện một người nào. "Theo luật trung bình nỗi lo lắng đó sẽ không xảy ra đâu". Mãi tới khi kinh tế bớt khủng hoảng, chúng tôi mới kiếm thêm được ít tiền.
Chúng tôi được lệnh phải nằm yên trên giường không nhúch nhích. Thấy vậy, các bác sĩ đoán chắc anh ta không thể sống lâu. Những bệnh đó không phải là tưởng tượng, tôi biết rõ vậy, vì chính tôi đã bị ung thư bao tử trong 12 năm trời.
Bạn thử nghĩ coi: một phần ba những nhà chỉ huy các xí nghiệp đã tự huỷ hoại thân thể vì các chứng đau tim, vị ung và mạch máu căng lên khi chưa đầy 45 tuổi. Khi nhà xuất bản nói thẳng vào mặt tôi rằng cuốn ấy là đồ bỏ, rằng tôi không tài, không khiếu về tiểu thuyết, thì tim tôi muốn ngừng đập. Say mê làm việc hứng thú, rất ít khi thấy mệt.
và vui sống này chính để chỉ cho ta cái cách diệt những kẻ thù vô hình ấy. Sau một ngày mê mẩn, tôi cùng với ba tôi đi đến khuya [38], lại phải đi ngưa khoảng bảy cây số nữa mới tới trại. Rồi tuần sau, ông lại nắm cổ một tật xấy khác, xắn tay áo, sẵn sàng nhảy bổ vào vật nhau với nó.
Khi lần đầu thấy khoảng đất mới đã mua được, ông hết sức thất vọng. Hãy kiếm những nhược điểm mà sửa chữa, đừng cho kẻ thù trách ta được. Mỗi giờ chỉ vỏn vẹn có năm xu.