Hai cạnh dài và rộng phía trong được bao bởi hai hàng cây (hình như là) keo cao vút. Cách cư xử của cậu em này, người mà nếu còn kiểu so sánh về tầng lớp thì tôi thua một bậc, làm cái đầu tôi bớt cái định kiến vô thức đi một chút. Dẫu bạn biết có những người ở trường hợp tương tự bạn, họ tiếp tục làm việc.
Sao đến giờ mà sau mỗi chiến thắng vẫn kèm theo bao thương vong. Thế mà vẫn hồn nhiên phó mặc đời mình cho những âm mưu. Trông như một thứ thực vật biến đổi gen hoặc người cấy gen thực vật.
Đằng này… Cái giấc mơ ấy là của mình. Đó đúng là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn. Mang đi cảm giác lạnh lẽo của những năm cuối cấp.
Ông đã quên những lạc thú ấy. Kẻo lỡ ra dân tình chỉ đọc được đến đây, suy diễn lung tung thì khổ. Còn lại, nó mới là hư vô.
Cái đó chính là những phương pháp để rèn luyện tính thích nghi và vượt qua những hạn chế. Vì thế mới có nghệ sỹ ẩm thực, nghệ sỹ sân cỏ… Tôi chợt nhớ câu chuyện cô gái muốn gọi đôi khỉ ra xem trong mùa giao phối bằng mấy hạt lạc.
Để tí nữa em bảo cháu vào. Viết dở cho người ta ghét truyện ngắn vậy. Cái đó tạo nên sự chia ly, sự cô đơn và lòng hận thù.
Họ nào có tội tình gì. Hắn sẽ phải điểm lại những khao khát đã đi trốn, những ơn huệ đã nhạt nhòa và tàn phai, phải trách khéo (đôi lúc sỉ vả) sự yếu đuối vì suy nhược của mình. Đối thủ dù không thích cũng khó thoát khỏi sự áp đặt ngọt ngào của bác.
Có vẻ đã thành công trong bài thuốc mị dân. Xung quanh là người. Anh biết không? Em mong anh hơn cả những lúc chúng mình mới yêu nhau.
Nhắc anh đi ngủ đúng giờ. Từ giờ bác gái sẽ khó nói chuyện bạn bỏ học trước mặt bác trai đây. Lại có kẻ ngồi nghiêng nghiêng đầu, tay chống cằm quan sát bà già.
Hắn cũng thông minh đấy chứ. Ngắm cho tới khi ông phải mỉm cười. Bởi rốt cục sự lương thiện có thể giết ta chết trước khi ta kịp đem nó đi hồi sinh người khác.