Nhưng mà vẫn sẽ có những sai lầm. Đôi lúc, nói chuyện, mọi người bảo cái đồng hồ kêu khiếp lên được, cứ lúc lúc lại giật mình vỡ giấc. Như bao người khác vẫn luôn chung sống với tiếng ồn và bụi bặm.
Nàng nhủ: Chắc là vì ta quá yêu chồng. Diễn biến tâm lí có vẻ như thế. Mà bác ta có tin hay không chẳng phải vấn đề then chốt.
Tôi phải viết dù chú đầy sức mạnh, lại là công an. Ông chú em bố được trao quyền lãnh đạo khâu tổ chức đám cưới. Nhưng sẽ có nhiều trách móc đấy, nếu quả thực bác vào viện là do bạn.
Không khác nào nhổ nước bọt vào mặt một đứa trẻ vô tội. Ngay cả trong giấc mơ, ta cũng chỉ muốn ở bên nàng. Cái đó sẽ là một đại diện nhỏ cho tinh thần tự chủ và sự hoà nhã.
Chúng tôi mò mãi không thấy. Bởi chúng còn huỷ hoại khiếp hơn cả âm thanh. Hắn không rõ sự thấu suốt là thế nào nhưng hắn cảm giác cái sự thấu suốt mà người ta thường biết chỉ là một trạng thái khá đơn điệu.
Điều bạn muốn nhất có lẽ là để bố thấy bạn hạnh phúc và kiếm được khoản tiền kha khá từ nghề mà bạn lựa chọn. Vùng dậy, trợn trừng, bạn hát: Chưa có gì để không thích.
Tôi biết cái kiểu rống suốt những con đường này, mặc kệ gió má bụi bặm xộc vào miệng, cũng làm đau lồng ngực tôi nhiều. Nhưng bác sẽ không để cháu bỏ học đâu. Em biết lúc ấy anh sẽ phá lên cười và ôm chặt hai mẹ con…
Ít ai hiểu ai và ít ai muốn hiểu ai. Để làm một cái gì đó mà nếu nó thành công, nó mới có thể làm người ta chịu hiểu. Tôi ủng hộ cái đúng.
Nhưng tôi sẽ không kết luận điều đó bằng cảm tính hay lí tính. Và như thế, sẽ vừa không có sức mạnh cưỡng lại được vai trò của con rối, vừa tạo nên niềm an ủi cho kẻ bạo tàn: Ta chỉ giết những sinh linh ngu xuẩn và vô nghĩa mà thôi. Cái tâm hồn cô cũng xấu xí như cái mặt của cô, đó có phải là một nguyên tắc của tạo hóa không?.
Lúc đó bạn cho mình quyền cởi trói cho dòng chữ ấy tung tăng trong óc. Đó gọi là biết chơi. Nhà văn hôn lên má nàng như muốn vệt hồng ấy loang khắp thịt da nàng.