Để ngòi bút của anh bớt đớn đau. Đến lúc bác gắt: Bác bảo xuống ăn sáng có nghe không nhỉ! Rồi lên cầu thang, thì bạn mới cúi đầu lò dò bước xuống. Cháu bảo trời mưa, trú mưa, vào hàng điện tử chơi.
Tất nhiên, chỉ có một số điểm tương đồng. Ông anh cứ kéo cửa vào, mãi không mở được, tôi nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Bình thường thì dù không phải vừa viết vừa hơi lo lo bị đột kích, bạn cũng không viết dài thế này đâu.
Sự quên tỷ lệ thuận với rủi ro. Đục khoét tế bào, thịt da, biến đổi gen của cả gỗ đá và vôi vữa, của cả những con gấu bông treo cổ lủng lẳng trước cửa hàng lai giữa tạp hoá và bách hoá của bác. Hay bị bạn bè lợi dụng và hiểu lầm.
Hoặc khi lũ trẻ đã lớn, mọc ra những gai góc ương ngạnh và sẵn sàng làm liều, khó có thể đấm như bị bông, họ không ngại cãi vã nhau. Ông thấy mắt nàng ngân lên những tia sáng kỳ lạ. Nhưng lại lo sẽ chết yểu và lãng nhách khi mới vào quá nông.
Tôi về, cũng đỡ in ít. Đã là hội viên thì ở cả ngày cũng được, miễn là trước mười rưỡi tối, giờ đóng cửa. Những kẻ lãnh đạo vừa tài vừa ác luôn biết đánh vào cái phần không dễ thiện của con người.
Mai sau không biết thế nào, nhưng đây là cảm giác sợ phí, sợ mất của một người 21 tuổi chỉ sở hữu thơ và tay trắng. Khả năng tiếp nữa là trong những gì tôi viết có đề cập đến những sự thật có vẻ nếu phổ biến rộng sẽ không có lợi cho việc bóc lột cũng như quan hệ ngoại giao. Q của lí trí không tự an ủi được.
Như tiếng mưa đá gõ lên đầu những mầm hoang vừa nhú. Nhưng mà này, ta đâu có cần danh tiếng. Bằng cách hy sinh cho nó và để nó tự nhận ra điều ấy.
Mùa đông thì mấy chiếc áo len dày sụ mớ ba mớ bảy. Họ xích lại gần nhau trong mối quan hệ đồng nghiệp, bè bạn. Bà chị bảo em cứ cầm, mọi người đều nhận lương rồi, coi như để khuyến khích.
Thơ vốn là một công việc cô độc với lại ngoài một số lời tán tụng ra thì ai lo phận nấy. Trong cuộc đời đầy bất công vì sự nhu nhược này. Rồi lại ngồi trên ghế đá viết tiếp.
Đôi lúc tôi muốn thật lòng, mặc kệ cảm giác chán nản, thất vọng bởi những người không ở thật gần tôi, không ở thật gần tầm nhận thức để đủ khả năng hiểu những câu chữ giản đơn và chân thành của tôi. Các cô gái câm thường nói rất nhiều bằng trí tưởng tượng của người khác. Nơi thì cà phê đèn hiu hắt.