Những người chọn cách sống độc lập, thanh bạch muốn dung hòa được hoang mang giữa nguyền rủa và tha thứ sẽ thường phải chạy trốn. Ông bảo: Em nói tiếp đi. Bây giờ xã hội như thế thì mình cũng phải theo xu hướng chứ.
Sự hòa giải thường thành công chỉ khi xuất phát từ nỗ lực của thiểu số và sự tha thứ của số đông. Bằng những nấc thang nhận thức mà bạn mày mò. Với sự mỉa mai những khao khát chính đáng ấy, đời sống của họ luôn vấp phải những thất bại mà họ không dám nhìn thẳng vào.
Ngồi trên khán đài, bạn thật muốn đụng chạm quả bóng. Nhưng sao lòng tôi không hồi hộp, mong chờ. Hoặc không thoát ra khỏi ý tưởng các bức tranh trước của bản thân.
Hắn cũng đang không cảm nhận được. Tôi là con thú hoang đã chấp nhận cuộc sống cầm tù của con người trong xã hội. Bon chen với người khác và bon chen với chính mình.
Hơi bị xịn, tiền triệu đấy. Dù gì thì các vệ tinh của bác cũng khó biết hoặc biết cũng khó nói. Chúng ta đang vừa là nước nghèo lại vừa sống theo lối sống ơ hờ mà xã hội tư bản thừa nhận.
Nguy cơ đội bạn ghi bàn thì nín lặng, im phăng phắc. Các cái bộ phận trong não chắc là cơ sở vật chất của tinh thần, ý thức. Vận động, đọc sách và làm việc theo sở thích khiến thằng con trai bớt côn đồ.
Sống là gì nếu không có khoái cảm. Có nó thì đau nhưng không có nó thì bạn lại trở thành vô cảm thật rồi. Đáng nhẽ tôi cũng nên biết ngoan ngoãn trong ý nghĩ và bao dung với tầm nhận thức của chú như bao ông chú khác đầy rẫy đời này.
Những ý nghĩ làm bầu bạn trong những lúc vô tích sự đó cũng có giá nhưng làm đầu óc thêm trĩu nặng. Không muốn bỏ họ đi, bạn đặt mỗi chân lên một con đường. Để xem đối diện với một sự thật phản ánh trên khuôn mặt, một sự thật có lẽ họ chưa từng thấy, họ sẽ làm trò làm trống gì đây.
Bác nói thế cháu có ý kiến gì không? Tôi cứ cúi đầu. Không hy vọng một ngày họ tập hợp lại và ghép chung những ký ức. Và thế là những dòng nghĩ ngấm vào tiềm thức ngày một nhiều lúc nào không hay.
Dành thời gian cho nhiều việc chả ra việc gì, tôi vẫn là một thằng anh không xứng đáng (chừng nào nó chưa hiểu tôi) vì không quan tâm đủ đến nó. Tôi như một con thú bị bầy đàn xua đuổi vì không ăn thịt. Còn những bức tường kì bí và vững chãi hơn mà muốn khám phá phải huy động tâm lực.