Chỉ có một cách giải quyết thôi, vứt bớt những gánh nặng vô hình đi. Những năm ròng trên lớp học và giảng đường, bạn thường phải dỗ dành các ý nghĩ rồi đâu sẽ vào đó, sẽ được đẻ hết thôi, chịu khó đợi tớ. Một số người giúp đỡ nhiều.
Em sẽ thôi cảm giác về hư vô, em sẽ thôi cảm giác về dục vọng, em sẽ thôi cảm giác về em, em sẽ thôi cảm giác về tôi hay bất cứ ai bất cứ điều gì. Không phải tôi tị ghen đâu các chú ơi. Ai bảo các cậu đi trốn hoặc chợt ùa ra nhiều quá.
Em có thấy Đankô hối hận khi trái tim bị người ta dẫm nát không? Anh chẳng phải là Đankô nhưng anh tôn thờ Đankô. Quả thực lâu lâu cũng thành quen. Sự thành thật và tử tế đã quá cũ, nhưng vì họ ít xuất hiện nên anh cảm thấy họ luôn mới.
Để từ đó, không có sự coi thường lẫn nhau một cách chung chung giữa các thế hệ. Có bệnh nhân nhìn bà già, mặt buồn rười rượi như bị gợi những ký ức về miền quê. Nhưng dù có ông nào bảo đời thực ảo khôn lường, sướng có khi là khổ, khổ có khi là sướng, mới có khi là cũ, cũ có khi là mới, xã hội nào mà chả như xã hội nào, cải tạo mà làm gì thì kệ cha ông ta.
Không có chim non ở trong. Bạn có thể côn đồ hơn bất cứ thằng côn đồ nào. Và chúng hoang mang trước những ứng xử thật của đời sống.
Hoặc: Con chỉ hoang tưởng. Tại sao hôm nay cháu không đi học? Cháu mệt ạ. Điều đó có đáng sợ với những người lớn càng ngày càng yếu đi không?
Bạn chỉ xin lỗi chứ không xin sự tha thứ. Nhưng mà còn như thế, ngoài bóng đá. Chỉ có tiếng còi xe ngoài đường dội vào, và nước mắt nước mũi chảy.
Ngồi cho thời gian trôi qua không vương vào ký ức. chờ chuông reo nơi lớp ôn thi đại học chật chội phải ngồi xổm chép những áng văn trong hai giờ đồng hồ đến hết giờ thứ nhất thì mông bắt đầu tê dại và cứ phải ngồi cắn răng ghi chép và khắc khoải đến hết giờ còn lại cứ như thế hàng tháng trời và chẳng ai biết từ khi ấy mông tôi bắt đầu dị ứng với giảng đường kể cả với đệm xe máy Không hy vọng những ký ức không bị xáo trộn hoặc nhầm lẫn.
Coi như không có chuyện gì xảy ra. Và nhận ra đến giờ chỉ có mẹ mới cho tôi cái quyền hờn dỗi ấy. Tội gì không lấy luôn mình làm nhân vật cho những trạng thái không dễ kiếm này.
Là lạnh tanh suốt những miền oan trái và khóc khi lỡ để rơi một ánh nhìn. Uống là cháu nôn ra đấy ạ. Còn học phải theo chương trình, ta đã mất hết căn bản (và không phải ta không có lúc tìm thấy sự thú vị trong sự mất căn bản giữa nền giáo dục này).