Chuyện học hành sa sút vừa qua mà có phần do sự tự do của cháu không nói đến nữa, ta làm lại. Sẽ dừng viết 2 phút để nghĩ ra 2 tiếng trước mình làm gì. Thế giới thì rộng dài, ngày càng rộng dài mà đời người thì ngắn ngủn, ngày càng ngắn ngủn.
Ông chỉ việc viết xong câu chuyện và nghỉ hưu, hưởng lạc. Con mèo nằm trên nóc tivi. Trong xã hội này, khi nhiều mộng ước đã tắt, những người nhạy cảm khó sống.
Nhất là những mặt còn lại của đời sống. Nhiều lúc tác phẩm chán người đọc lắm. Trong một số điều tâm niệm của Phật có câu: Oan ức không cần biện bạch vì biện bạch là nhân ngã chưa xả.
Toán và Lí tôi vẫn xếp hạng làng nhàng. Nắng lên, nóng, bạn cởi áo len ra. Nhưng bạn lắc đầu và bảo đó chưa chắc đã phải nghệ thuật.
Lại nói chuyện đi đá bóng. Bên mép hắn có một miếng băng gạc trắng. Cho một quả bom, một vụ ám sát hay chơi những đòn tâm lí khiến hắn phát điên.
Mai là giỗ mẹ chồng phải mua con gà. Nhưng nếu mình làm thế, mình cũng chẳng còn là mình. Bảo: Chị xem, có thế mà không viết được thì còn thi thố gì.
Mẹ: Hay con có gì không vừa lòng với hai bác? Tôi: Im lặng? Mẹ: Con học bài có vào không? Để mẹ nói với hai bác không bắt con học nhiều. Nhưng rồi ai đó nhận ra một bọn nào đó đem bom đi giết người, đàn áp quần chúng lương thiện mà cũng bảo là hiện sinh, ta thích thế thì làm thế nào? Và bạn biết sẽ không ai biết đó là tiếng THÔI mà bạn đã rống lên vừa bực bội vừa ai oán vừa chán nản.
Tất nhiên là họ không có ác ý rồi. Nhủ cố nhớ mà viết lại những đoạn thú vị. Và cũng không làm ấm lòng những đứa trẻ ngoan.
Ít ra bạn cũng đã sắp viết xong và lí giải không cần trọn vẹn một phần đời sống của mình. Lần trước là sự nhục nhã của một thằng đàn ông. Chỉ là trước khi hứng trọn lưỡi gươm của sự hờ hững loài người mặc chiếc vỏ định mệnh, anh ta đã tẩu thoát ngoạn mục và kiên cường thế nào.
Để nấu cơm cho anh ăn. Như cây bút không mực viết hoài lên trang giấy trắng. Có thể còn biết tình nguyện ủng hộ người nghèo.