Nửa thế kỷ sau, một thanh niên khác ở Luân Đôn làm việc trong một cửa hàng bán đồ nỉ. Được như vậy thì ông có lợi là hàng của ông ở trên xe cất xuống mau và gởi đi cũng mau. và bạn sẽ thấy họ thức suốt đêm để tập tành cho hoàn hảo.
Phải, độ năm giờ, ông trở lại, may ra tôi có khá hơn không". Chúng tôi ngồi chung quanh một cái bàn tròn. Tại sao người khác quan tâm tới bạn trong khi bạn không quan tâm tới người ta trước? Xin bạn cầm cây viết chì và trả lời câu hỏi đó trong hàng bỏ trắng dưới này.
Khi còn xa bạn chừng mười bước, nó đã bắt đầu ve vẩy đuôi rồi. Bài diễn văn đó là một trứ tác có kết quả lạ lùng. Pullman chú ý nghe, nhưng chưa tin hẳn.
ở nhà, ông ghim hết thảy những bằng cấp đó lên trên một tấm lụa trắng, khách khứa lại, ông mở ra khoe. Cô thứ nhất chê tôi mà làm tôi hết muốn học. Tại sao? Tại người viết đã xin người nhận bạn cho một ân huệ nhỏ, mà như vậy tất nhiên người nhận thư tự thấy mình quan trọng lắm.
Các em đã cho tôi một bài học mà tôi sẽ ghi nhớ suốt đời. Không khi nào tôi quên được câu trả lời của ông: "Một nhà khoa học không bao giờ dám chứng minh một điều chi hết. Nếu là một quy tắc cực kỳ quan trọng thì gạch dưới nó, hoặc đánh bốn chữ X "xxxx" ở ngoài lề.
Còn theo bác sĩ Popenoe, một trong những nhà thông hiểu nhiều nhất về hôn nhân, thì những nguyên nhân chính của sự bất hòa đó, phần nhiều là: 1. May thay, lần lần tôi hiểu được bản tính con người và trở nên lịch thiệp hơn, hiểu người hơn, đại lượng hơn. Đây, một bức thư nữa của ông chủ sự một nhà ga lớn gởi cho ông Edward Vermylen, theo lớp học của tôi.
Khi ông ta nói xong, ông Gaw khen nhà máy của ông ta và kết luận: Ely Culbertson là vua bài bridge. Đứa lớn nhất tên Jim, mười tuổi, phải giúp việc trong một lò gạch: đẩy xe cát, đổ cát vào khuôn, phơi gạch.
Cậu thôi học từ hồi mười ba tuổi, phải làm công cho một công ty nọ. Cái giường đó là giường của nó. Socrate xưa thường nhắc đi nhắc lại cho đệ tử ở Athènes: "Thầy chỉ biết chắc có một điều, là thầy không biết chi hết".
Tự thấy cái quan trọng và uy thế mới của mình, anh hài lòng và tiếp tục làm không phàn nàn chi hết. Mới đầu, viên thu thuế tỏ uy quyền của ông một cách ồn ào. Không thể có lời nào nhân từ hơn để xét bà nữa.
Tôi không đả động gì tới tiền mướn nhà hết. Nhưng lời tuyên bố của ông Adler quan trọng tới nỗi tôi phải chép nó lại lần nữa: Rồi thì sẽ cho bà ta một bài học đích đáng.